Nỗi day dứt của người mẹ

Gia đình tôi thuộc loại khá giả ở thành phố vùng núi. Tôi có 2 đứa con 1 trai, 1 gái, và tất nhiên tôi muốn dành cho con những gì tốt đẹp nhất.

Tôi gửi đứa con trai lớn 13 tuổi về nhà người bác ruột ở Hà Nội để con có con đường học hành thuận lợi nhất, tương lai tốt nhất. Trong 2 năm học, con tôi học rất khá, mỗi lần về quê thăm nhà, tôi chỉ thấy con ít nói, ít tâm sự chuyện học hành, bạn bè. Tôi cũng có hỏi nhưng con không nói, lúc đó tôi nghĩ đến tuổi dậy thì nên tính tình con hơi khác thường.

Nhưng ngờ đâu…

Đó là 3 tuần hè cuối cùng con ở bên gia đình. Hè đó, tự nhiên con nói muốn cả nhà đi chụp ảnh gia đình, vì bức ảnh trước đã cũ, hồi ấy con bé quá. Cả nhà đi chụp ảnh rất vui, khi đi con còn cầm 1 bức lên Hà Nội và nói rằng: Con yêu bố mẹ lắm, dù có chuyện gì, mẹ cũng đừng buồn nhé. Không ngờ, đó là lần cuối cùng được ôm con vào lòng. Con trai tôi đã tự tử bằng chiếc áo trắng đồng phục treo trên cửa sổ. Con để lại 1 cuốn nhật kí nói về những mệt mỏi học hành, thi cử và những nỗi buồn nhớ nhà nhớ mẹ.

Phải mất một khoảng thời gian rất dài tôi mới nguôi ngoai, nhưng trong tôi luôn dằn vặt vì tôi mà dẫn tới cái chết của con. Giá như tôi ở bên để có thể chia sẻ, lắng nghe và tâm sự với con, cùng con vượt qua tuổi khủng hoảng dậy thì thì con tôi đã không như vậy.

 

Viết bình luận

Đặt hàng ngay

1
Xin chào! Vững Trí có thể giúp gì cho bạn không?