Xin đừng để con một mình

Em năm nay 18 tuổi. Em là con út trong nhà, trên em còn có anh và chị bị ảnh hưởng của chất độc màu da cam nên có ảnh hưởng làm trí tuệ kém; ba và mẹ đều là đã có tuổi, ba em là 1 người rất bảo thủ, thường xuyên chửi vợ con.

Ngay từ nhỏ, em đã chứng kiến cảnh ba mẹ chửi nhau, em lúc nào cũng ở bên mẹ nên mỗi ngày mẹ em bị chửi em đều ở đó và nghe hết sự việc. Em không biết có phải vì như thế mà em trở nên rất nhút nhát, sợ người lạ, rụt rè, không được năng động như bạn cùng tuổi hay không.

Trong gia đình, em không thân với anh chị, anh chị thường ganh đua, xỉa xói em; em rất ghét ba và chỉ biết ở với mẹ. Mẹ rất quan tâm, chăm sóc em; nhưng khi lên cấp 2, em cảm thấy mẹ không còn như trước nữa. Có lẽ, mẹ nghĩ em lên cấp 2 là đã lớn, không cần sự quan tâm nhiều của mẹ nữa; nhưng vô tình nó đã khiến em bị sốc. Mẹ thay đổi quá đột ngột, em thường xuyên bị la mắng, không được ôm mỗi khi học về, mẹ chỉ vùi vào công việc, mẹ đổ lỗi cho những người bạn cùng xóm cho sự học hành sa sút của em, bắt em chơi chung với nhóm bạn cũ mà không biết rằng em trong lớp em bị chính nhóm bạn đó bêu xấu.

Điều đó đã khiến em khủng hoảng tột độ, ngày nào cũng khóc, buồn bã, cảm thấy mẹ không còn yêu thương mình nữa, mỗi lần nhìn thấy mẹ em lại khóc không kiềm lại được. Chỉ khi em nghĩ đó không phải là mẹ, mẹ em đã chết rồi em mới nín khóc.

 

Kể từ đó, em không như trước nữa, trong nhà lúc nào cũng buồn bã, không vui cười được, em sợ mẹ mắng, chỉ cần 1 câu la rầy của mẹ đã làm em sợ. Nhưng em che giấu những điều đó bằng sự khó chịu và cáu gắt, thờ ơ với gia đình dù không muốn, lúc nào cũng ở trong phòng một mình. Mẹ em không thấy điều đó, mắng em ở với gia đình mà mặt cứ buồn bã, không có nụ cười. Em chỉ biết nghe nhạc, tự nhốt mình trong phòng, chơi máy tính, tự tạo vỏ bọc của một con người khác trong chính căn nhà của mình, có lẽ điều đó đã giúp em ổn hơn. Nhưng mọi chuyện tồi tệ hơn khi em vào lớp 9, em sợ bị mẹ mắng, nhìn thấy 1 cái nhíu mày của mẹ hay khi mẹ không quan tâm em.

Em cảm thấy không được yêu thương dù vật chất khá đầy đủ, em tìm đến những món ăn hồi nhỏ mẹ làm rồi bất giác khóc, em muốn tìm cái gì đó làm em gợi nhớ đến quá khứ. Em lo sợ, căng thẳng, khó chịu, cô đơn, cảm thấy không được yêu thương nên em cứ bám lấy, muốn có được sự chú ý của mẹ. Nhưng mẹ lại tỏ ra khó chịu, nhiều lần tỏ sự ghê sợ em, bảo mẹ sợ em lắm. Em trốn đi, đi học về thì tự kiếm chỗ khác ở một mình, không gặp mẹ nữa thì mẹ lại bảo em giận mẹ, em ghét mẹ.

Quá nhiều sự việc như vậy dẫn tới em tự rạch tay, em cắn, cào xé mình đến khi bầm tím hoặc chảy máu. Bạn bè thấy, phát hiện nhưng mẹ lại không. Em cứ thế mà tự chịu một mình, không có chỗ dựa. Em đã vài lần tâm sự với mẹ; nhưng sau đó em lại thấy mọi việc vẫn như cũ, mẹ bảo là tại em như thế này thế kia. Suốt năm cấp 2, nhiều lần em nghĩ tới và có kế hoạch tự tử. Em tự vượt qua bằng cách nghe nhạc, tìm kiếm động lực, em luôn có 2 giọng nói trong đầu, 1 bảo rằng hãy làm theo cảm xúc, 2 bảo đừng làm điều đó, dại dột, mình sẽ hối hận.

Đến nay đã lớp 12, em vẫn hay có cảm xúc, suy nghĩ tiêu cực. Dạo gần đây, em thấy em có chiều hướng đổ lỗi bản thân dù sự việc không phải tại em, trong đầu hay có 2 luồng suy nghĩ: việc đó là tại mình, vì mình…; việc đó không phải lỗi của mình đâu. Em thích môi trường năng động, vui vẻ, hoạt bát; nhưng em lại ngại người lạ, ít nói, rụt rè, muốn phát biểu nhưng lại không thể, sợ giao tiếp, sợ mọi người nghĩ gì về mình, lo âu thái quá. Em thường tự kiếm 1 góc nào đó rồi ngồi khóc, cảm thấy mình đang trong 1 cái hộp rất bé, cô đơn. Em không biết phải làm thế nào nữa, vì em đã có suy nghĩ sẽ có một ngày mình chết vì tự tử, sẽ tự kết liễu bản thân. Em phải làm sao đây.

From: Cô gái giấu tên

Viết bình luận

Đặt hàng ngay

1
Xin chào! Vững Trí có thể giúp gì cho bạn không?