Luôn căm ghét bản thân, phải làm sao?

Chào chuyên gia tư vấn!

Cháu đang 17 tuổi, hết năm học này, cháu lên lớp 12 và đi Đại Học nhưng cháu đang trong tình trạng kiểm soát được cảm xúc của bản thân ạ.

Mẹ cháu là 1 người rất nghiêm khắc, nói ra những lời lẽ khiến cháu và em cháu tổn thương rất nhiều và luôn coi thường cảm xúc của bọn cháu, mặc dù mẹ cháu đang làm cán bộ về mảng giáo dục. Thường thì ở nhà là khoảng thời gian áp lực nhất, khó chịu nhất với bố và bọn cháu vì mẹ cháu luôn xỉa xói, bới móc bố con cháu. Những lời lẽ nặng nề của mẹ làm cháu cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và căm ghét bản thân.

Cháu thường khóc một mình trong khoảng 2 năm gần đây, đặc biệt là những lúc cách li tại nhà khi cháu không được đến trường, gần như ngày nào cháu cũng khóc. Có lúc cháu khóc vì nhớ lại lời của mẹ, nhớ lại những hành động của mẹ, có lúc cháu thấy buồn và tự dưng khóc, có lúc cháu chỉ khóc mà cháu cũng không hiểu vì sao.

Đặc biệt, gần đây cháu học ngày càng khó nhớ, khó nghĩ, ngay cả môn trong khối cháu thi cháu cũng không còn cảm thấy tự tin nữa. Từ bé cháu đã luôn cố gắng hết sức để làm hài lòng mẹ, đặc biệt là về điểm số trên lớp, nhưng mẹ cháu gần như không bao giờ thoả mãn, kể cả khi cháu đứng nhất trường. Cháu học ổn khối D, nhưng những môn tự nhiên cháu học không tốt và mẹ cháu lấy đó là cái cớ để mắng chửi, dày vò cháu, và cháu càng ngày càng mất tự tin về bản thân.

Khi cháu gặp xích mích với 1 số bạn trên lớp (do trước cháu từng làm cán bộ lớp), cháu có nghe thấy những lời khuyên như về tâm sự với bố mẹ để tránh căng thẳng, nhưng khi cháu về kể lại thì mẹ cháu gạt phăng đi và bảo cháu mới là người sai, sau đó 1 thời gian khá lâu cô giáo cháu mới phát hiện ra và đã khẳng định cháu mới là nạn nhân bị các bạn bắt nạt. Vì vậy, cháu càng cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi hơn, khi đó cháu đã cố gắng kìm nén cảm xúc và có 1 thời gian cháu muốn khóc nhưng không thể khóc được, và cháu càng học sút đi.

Cháu đã thử tìm cách nói chuyện, góp ý với mẹ cháu rất nhẹ nhàng, nhưng hôm đó mẹ cháu đã tát cháu, và nói ra những lời lẽ đáng sợ, kinh khủng nhất cháu từng nghe từ miệng của một người mẹ. Cháu càng ngày càng sống trầm lặng, cháu cảm thấy khó khăn khi mở miệng ra bắt chuyện với bạn khác, cháu khóc ấm ức ngay cả trong những lúc mọi người xung quanh vui nhất, thỉnh thoảng có những lúc cháu đang cười, rồi nghĩ đến mẹ cháu lại bật khóc đột ngột. Có hôm cháu mất ngủ vì khóc, cháu cảm thấy cơ thể rã rời, đầu óc trống rỗng, quay cuồng, mặc dù còn đang ở độ tuổi thanh niên. Cháu thử tìm cách viết nhật kí để giải toả, hay tập luyện thể dục thể thao để cải thiện cả về tâm lí và sức khoẻ, nhưng cháu vẫn không thay đổi gì, cháu không thể ngừng khóc khi tập thể dục, cũng không thể nghĩ ra một chữ nào để viết khi đầu óc luôn trống rỗng.

Cháu không thể kiềm chế cảm xúc của mình và càng ngày càng thấy bất an vì cháu đang chuẩn bị bước vào năm học quan trọng nhất. Cháu phải làm gì bây giờ ạ?

Viết bình luận

Đặt hàng ngay

1
Xin chào! Vững Trí có thể giúp gì cho bạn không?