Cô đơn- trầm cảm

Tôi sinh ra trong một gia đình lao động bình thường, bố mẹ tôi làm công nhân. Tôi có một anh trai và một em trai. Cuộc sống gia đình tôi khá khó khăn, nhưng bố mẹ tôi luôn cố gắng lo cho anh chị em tôi ăn học được tử tế.

Tôi không biết mình bị trầm cảm từ khi nào? Chỉ đến khi mọi thứ đi quá kiểm soát vào những năm cuối đại học, tôi mới nhận thức rõ mình đang đau đớn đến mức nào. Ngày nào trôi qua, tôi cũng cảm thấy trống rỗng, buồn, mệt mỏi và đau khổ. Những việc làm hàng ngày đơn giản nhất cũng khiến tôi thấy quá sức. Lúc nào tôi cũng thấy mình rơi xuống vực sâu hun hút, không thể cử động. Đến nỗi, đang đêm tôi thấy mình thức giấc, mồ hôi vã ra, tim đập nhanh và cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Có những ngày, tôi uể oải thức dậy, không muốn mở mắt, không muốn làm bất cứ việc gì, ngay cả không muốn mình tồn tại trên thế giới.

Tôi không muốn nói chuyện, không muốn gặp ai cả và nếu bắt buộc phải làm điều đó, tôi sẽ kiệt sức rất nhanh. Mọi chuyện tồi tệ hơn nữa khi tôi thường xuyên nghĩ đến cái chết, ban đầu là sự trốn chạy, càng về sau càng là sự giải thoát. Tâm trạng không thể kiểm soát, đang bình thường tôi cũng có thể khóc. Tôi cũng chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì. Nhiều lúc, tôi muốn mình đau, muốn tự hành hạ mình bằng cách tự véo lấy cơ thể mình, trên người tôi có hàng ngàn vết thâm tím chồng chất đan xen.

Vâng, tôi biết mình thật sự tồi tệ, tôi vẫn nghĩ đến cha mẹ mình và tôi cần vực dậy, vượt qua. Tôi cũng ra trường và đi làm. Với mức lương 6 triệu/ tháng, tôi vẫn đủ nuôi sống bản thân. Hằng ngày tôi đi làm, tối về nhà vùi đầu vào ngủ, tôi không muốn tâm sự hay tiếp xúc với bạn bè. Cứ như vậy được một năm, hy vọng và áp lực phải tốt hơn của tôi khiến tâm trí lại mâu thuẫn thêm nữa khiến tôi quá mệt mỏi và mặc kệ tất cả. Dành suốt một thời gian dài suy nghĩ, tôi nhắn tin cho mẹ và nói mình đang trầm cảm, mệt mỏi và trong đầu luôn muốn tự tử. Nhưng mẹ tôi có vẻ thấy mọi chuyện bình thường mà bất kì người trẻ tuổi nào cũng phải trải qua, hoặc mẹ tôi chỉ coi đó là áp lực công việc, cần tôi phải vượt qua nó. Mẹ cũng không hỏi thăm tôi muốn gì, hay cần mẹ đưa đi khám.

Cứ như vậy, thêm một thời gian dài tôi gặm nhấm nỗi đau của mình, những vết thương trên cơ thể bầm tím, vết thương trong lòng vì cảm thấy không được yêu thương, chia sẻ. Tôi sống như một chiếc bóng, tôi cảm thấy quá cô đơn.

Thời gian tới, tôi sẽ quyết định đi khám, dù không có ai bên cạnh, tôi không thể biến mình thành chiếc bóng thêm được nữa. Chính tôi phải tự mình vượt qua nếu không tôi sẽ ngã gục. Cảm ơn mọi người đã đọc những dòng tâm sự trải lòng này của tôi, mong rằng, nếu ai đang gặp những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực như tôi cũng sẽ mạnh mẽ vượt qua nó.

Viết bình luận

Đặt hàng ngay

1
Xin chào! Vững Trí có thể giúp gì cho bạn không?