Em bị suy nghĩ quá nhiều

3 năm trước, khi còn là sinh viên, em bị 1 bạn học cùng hiểu lầm, nói nặng lời em giữa đám đông, em rất mất mặt và bị tổn thương, sợ sệt và mất niềm tin vào cuộc sống.

Từ đó em suy nghĩ tiêu cực rất nhiều và em nhớ không nhầm là luôn có xu hướng tự trách bản thân. Sau 1 thời gian em học cách chấp nhận nó bằng cách em đã cố tình suy nghĩ không tích cực, suy nghĩ 1 cách nhạy cảm, phân tích, quan trọng hoá vấn đề, bé xé to để trở nên tiêu cực hơn, để trở thành đúng con người tiêu cực mà em muốn. Em đã rất thành công trong việc này, em thực sự đã trở thành người như em mong muốn cho đến giờ nó đã kéo dài được tròn 2 năm rồi. Em bị mất ngủ rất nhiều, em rất hay bị lo lắng không 1 lời giải thích, em thực rất mệt mỏi. Em có xu hướng bắt đầu tránh xa các mối quan hệ, hễ chỉ cần họ có sự không tích cực với em là em tức giận và cắt đứt luôn mối quan hệ. Mỗi từ ngữ em nói ra em chỉ sợ người khác phải buồn, vì thế em dè chừng từng từ một, em cũng sợ em nói sai điều gì, làm người ta tổn thương, xúc phạm người ta sẽ khiến người ta thù mình, ghét bỏ mình, hiểu lầm mình. Sợ mình lại bị người ta làm tổn thương, sợ người khác không hài lòng. Em luôn luôn lo sợ, làm gì cũng sợ người khác suy nghĩ như này, như khác.

Em thậm chí còn sợ mình bị hoà vào với người khác, như thể em với người khác sẽ giống nhau. Chỉ cần người khác nói nặng lời với em thì em cho rằng tất cả là do tính cách của mình và em lại thay đổi tính cách mới khi em chưa thực thi được lâu. Khi em nhờ người giúp đỡ, lúc nào em cũng có suy nghĩ người ta không thích chơi với mình, người ta sẽ không chấp nhận mình người ta sẽ không nói chuyện với mình, người ta thấy mình chướng mắt và người ta ghét bỏ mình, vì thế mà những thứ em muốn nhờ em lại sợ, nhưng em lại quyết tâm đối mặt với nó nhưng vẫn chấp nhận nó là sự thật và em rất căng thẳng. Làm bất cứ việc gì nếu mà làm rất tốt thì đột nhiên em bị lo lắng vô lý do rồi sau đó những việc vốn dĩ đang làm rất tốt ấy đột nhiên bị kéo xuống như chưa từng làm gì hết, bao nhiêu công sức và nỗ lực của em tan tành chỉ 1 tích tắc. Ngoài ra về vấn đề ngủ, hôm nào càng buồn ngủ em càng dễ bị lo lắng và chỉ cơn lo lắng đấy xảy ra lúc buồn ngủ thì em mất ngủ luôn.

Em không biết có phải e bị trầm cảm không? Em bị lo lắng quá nhiều không? Làm ơn hãy giúp em và cho em sự khuyên nhủ, em có cần phải làm gì để vá vết thương lòng. Em mệt mỏi tới mức chán nản rồi, em thực sự rất tuyệt vọng, em chưa dám nói chuyện này với bố mẹ bao giờ. Một lần em từng thử nói với mẹ, ban đầu mẹ cũng giúp em nhưng chỉ sau đó mẹ em đã gạt đi, quát mắng em và cho rằng mẹ em rất mệt mỏi, mẹ em không thể giúp em được nữa.

Viết bình luận

Đặt hàng ngay

1
Xin chào! Vững Trí có thể giúp gì cho bạn không?